Văn Dương Thành viết sách Bùi Xuân Phái
-Tôi thường xuyên đi du lịch nhiều nước, tại sao anh lại quyết định xây biệt thự White Lotus ở Hà Nội?
– Tôi như người lữ hành trên con đường nghệ thuật. Đôi khi, tôi dành nhiều thời gian ở khách sạn hơn ở nhà. Để dừng chân, tôi đã chọn quê hương mình. Tôi muốn có một ngôi nhà ở đây. Hà Nội là thành phố nơi tôi lớn lên từ năm ba tuổi. Thị trấn tuy nhỏ nhưng rất yên tĩnh, càng vào sâu sẽ càng thấy hấp dẫn. Tôi thích kiến trúc của Hà Nội – sự kết hợp của kiến trúc Á, Âu và kiến trúc tự nhiên. Cũng giống như một cuốn nhật ký, ôn lại lịch sử của thành phố qua từng thời kỳ.
Nghệ sĩ Văn Dương Thành. Ảnh: N.C.
Trong các chuyến du lịch ở Rome, Paris và Florence, ngoài kiến trúc hiện đại, tôi luôn yêu thích những bức phù điêu, những con phố gạch cổ và viện bảo tàng. Về Hà Nội, tôi thích cái cổng cổ, tôi thích cái cổng ở Hà Nội, và tôi thích những con đường lát đá xanh của những làng quê Bắc Bộ.
Tôi thiết kế biệt thự này. Với những bức tranh về hoa cúc và hoa sen, tôi đã tìm thấy những phút giây thư thái trong tâm hồn. Trước nhà có mấy con chim, muốn mang chút hài hước cho đỡ mệt cuộc sống. Đây cũng là hiện thân của những giấc mơ hạnh phúc.
Trước đây, tôi đã vẽ ở bất cứ đâu giữa bốn bức tường trắng của khách sạn trong tiếng ồn ào của sân bay. Nhưng bây giờ tôi đã có một không gian riêng tư và thoải mái .—— Nhưng một người phụ nữ trong căn biệt thự trống không đang xây nhà. Tại sao bạn vẫn chưa phát hiện ra mình là điểm tựa của đàn ông?
– Các tác phẩm, triển lãm và các hoạt động xã hội luôn chiếm hết thời gian của tôi. Nếu đã chấp nhận đi theo lý tưởng, chúng ta phải hy sinh bản thân mình. Hộp đựng bàn chải đánh răng và bút có một số nhược điểm trong cuộc sống. Bạn không thể yêu cầu Chúa ban cho bạn mọi thứ.
– Họa sĩ Pei Xuan P có nhiều bức ký họa về cô. Cô cũng vẽ nhiều bức chân dung về anh. Bạn có thể kể một số kỷ niệm về mối quan hệ của mình?
– Khi còn học ở trường mỹ thuật, tôi thường chỉ sưu tầm những bức ký họa của chú Pei Xuan P trên báo cho riêng mình. Năm 17 tuổi, khi được anh trai dẫn đến nhà một người bạn chơi, tôi gặp chú tôi. Khi đó, ông Phái gặp rất nhiều khó khăn. Khi biết về bộ sưu tập của riêng tôi, cô ấy vô cùng xúc động. Từ đó quen nhau và thân thiết với nhau. Tôi gọi bác Phái là thầy vì kính trọng tài năng của bác, vì tôi đã học được rất nhiều điều từ bác. mối quan hệ của chúng ta. Đây không chỉ là tình bạn, mà còn là tình thầy trò. Thực tế, gia đình bạn cho rằng tôi là giọt máu của tôi.
Hai năm trước, tôi và một người bạn Na Uy đã cùng viết một cuốn sách về Bác Phái tên là “Bùi Xuân Phái-Cuộc đời và Công việc”. Chúng tôi đã xuất bản 200 bức tranh chưa biết của anh ấy ở đó. Cuốn sách này được viết bằng tiếng Anh và đã hoàn thành cho đến nay.
Bà Nguyễn Thị Xin, vợ của họa sĩ Nguyễn Xuân P, là một loại rong ngọt. Dù không hiểu về hội họa nhưng bà vẫn hết lòng quan tâm đến gia đình để chồng toàn tâm toàn ý viết và rất trân trọng di sản của mình. Tôi đã tặng anh ấy cuốn sách này như một món quà. Tôi lớn lên ở Việt Nam, được đào tạo tại Đại học Mỹ thuật Hà Nội, sau đó tiếp tục học hội họa ở các nước châu Âu khác. Châu Âu. Ảnh hưởng của Âu-Á thể hiện trong tranh của bạn như thế nào?
– Một số người nói rằng tôi thường bị ảnh hưởng bởi lối viết của châu Âu, nhưng tôi có cách thể hiện rất châu Á. . Khi vẽ tranh, tôi thường sử dụng sai hình khối về đường nét và màu sắc để người xem hiểu như thật. Khi bộc lộ tâm lý, em thường im lặng trong tranh, hoặc dùng sự đối lập của các chi tiết để thể hiện sự tĩnh lặng … Kế hoạch dạy học của anh ở Việt Nam sẽ được triển khai như thế nào?
– Từ năm ngoái, Hội Nhà báo TP.HCM đã mời tôi tham gia giảng dạy. Lớp học này chắc chắn sẽ được triển khai trong thời gian tới. Một số người nổi tiếng như nghệ sĩ nổi tiếng Trà Giang đã đăng ký. Công việc giảng dạy đã mang lại cho tôi nhiều hạnh phúc, đồng thời kích thích sự sáng tạo nghệ thuật.