Khanh: “Cuộc khủng hoảng đạo diễn và biên kịch ở sân khấu phía Bắc”
Nghệ sĩ nhạc pop Lê Khanh vừa tham gia vở diễn “Quán” do đoàn kịch tư nhân của nghệ sĩ ưu tú Trần Lực biểu diễn. Lê Khánh bỏ vai trò diễn viên và bận rộn dàn dựng vở mới cho Nhà hát Tuổi trẻ. Bây giờ, cô ấy là trợ lý giám đốc của nhà hát, và cô ấy thậm chí còn bận rộn với những cuộc họp hàng giờ. Bạn sẽ luôn thấy cảm giác như đang tạo ra một rạp hát “Made in Vietnam”, một nơi mang đậm nét truyền thống hiện đại.

– Điều gì đã thu hút bạn đến với “Quán”?
Quán là tác phẩm của Long Chương, một nhà viết kịch nổi tiếng những năm 1960. Bố (NSND Trần Tiến) vẫn để lại ấn tượng đậm nét khi diễn vở tuồng xưa, theo tôi, tôi luôn đưa vở tuồng này trở lại sân khấu hiện đại. Năm năm trước, tôi đã đề nghị với nhiều đạo diễn có thế mạnh về hài kịch để xây dựng lại Quan Ji, nhưng tôi không thành công vì họ cho rằng tác phẩm quá cũ.
Năm 2016, tại Liên hoan Sân khấu Thủ đô, NSUT Trần Lực cùng các học trò biểu diễn vở Quan họ. Anh dàn cảnh cho học sinh ôn thi tốt nghiệp. Đọc xong tôi rất sốc vì ngôn ngữ và cách thể hiện rất hiện đại, tích hợp nhiều thể loại và bắt kịp xu hướng toàn cầu. Đặc biệt, kịch bản của đạo diễn Trần Lực tạo nên nét “dị” khiến khán giả không thể so sánh với nguyên tác. Tôi tham gia vở diễn vì muốn trải nghiệm sự mới lạ mà Trần Lực mang lên sân khấu thủ đô.
* Nghệ sĩ nhân dân Lê Khanh đã trình diễn vở “Quan họ” trên sân khấu tuồng Nhìn vào sân khấu hiện nay, anh nghĩ gì về đoàn kịch tư nhân đầu tiên của miền Bắc-Lucteam?
– Tôi nhớ cách đây 20 năm, đạo diễn Nguyễn Đình Nghị đã chia sẻ: “Tôi mơ ước một ngày phim truyền hình Việt Nam là sự kết hợp của nhiều thể loại. Mọi người có thể nghe nhạc và biết trân trọng cơ thể mình. Ngôn ngữ ”. Sau đó, nhiều loại hình âm nhạc trở nên chính thức, nhưng số lượng tác phẩm thuyết phục rất ít. Trước thực trạng các đơn vị nghệ thuật, rạp công cộng có phong cách thống nhất và thiếu màu sắc, Lucteam ra đời và mang lại hiệu quả sân khấu lớn. Không giống như các lực lượng quốc gia, họ phải duy trì quyền tự chủ về mọi mặt và tự chịu trách nhiệm về sự phát triển của mình. Họ làm lại từ đầu, có lợi thế là sức trẻ, biết tạo cái lạ để thu hút khán giả.
Trong các chương trình biểu diễn gần đây, Lucteam luôn theo đuổi loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống. Ước tính hiệu quả giúp người xem dễ hiểu hơn thay vì bắt buộc lắp ráp. Ban đầu, tôi có thể nói rằng nghệ sĩ Trần Lực đã thành công trong việc hiện đại hóa các yếu tố truyền thống và ngược lại. Bên cạnh đó, sự ra đời của đoàn kịch này đã tạo áp lực cạnh tranh và tạo áp lực cho các sân khấu kịch quần chúng, nhất là ở những sở, ngành thiếu sáng kiến cải tiến. Thực hiện trong hiệu suất của họ. Anh thấy những khó khăn cụ thể mà sân khấu kịch gặp phải như thế nào?
– Đối với đạo diễn và biên kịch tại hiện trường, đây là thời điểm khủng hoảng. Không chỉ Nhà hát Tuổi trẻ mà các đơn vị nghệ thuật khác cũng mập mờ, thiếu hình ảnh thương hiệu. Đã từ lâu, rạp chiếu Việt Nam mất dần khán giả trẻ. Giới trẻ chỉ xem biểu diễn theo trào lưu, sự kiện rồi tan đi, không thể chịu nổi. Ngoài ra, các đơn vị này thiếu kinh phí để nhờ các chuyên gia tư vấn.
Nhà hát Tuổi trẻ đã từng thực hiện một dự án đào tạo âm nhạc có giá trị. Tuy nhiên, do không có kỷ luật và sự kiên trì, các diễn viên nhà hát đã không thể đi diễn hơn một năm nay. Hầu hết mọi người không muốn học và thích luyện tập. Nam diễn viên biết rằng đầu tư là con đường tắt để bán gạo.
Sự vắng mặt của công chúng là không thể tránh khỏi, và trách nhiệm chính thuộc về ngành. Nhiều nghệ sĩ có những ý tưởng ngây thơ và thiếu tinh thần nhìn xa trông rộng. Khi có cơ hội đi đào tạo ở nước ngoài, nhiều người không biết tận dụng cơ hội này để học hoặc không về nước. Khi đi công tác nước ngoài, tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp đạo diễn, diễn viên Việt Nam từ chối xem phim truyền hình nước ngoài. Họ ngủ trong rạp và thậm chí còn nói một cách ngạo mạn: “Tôi đến đó xem làm gì. Tôi nghĩ họ diễn không tốt nên để lại tiếng tăm”. Diễn viên thích đi mua sắm thay vì đọc sách.
Nghệ sĩ nhạc pop Lê Khanh nỗ lực đổi mới sân khấu truyền thống.
– Bạn đánh giá thế nào về khả năng của các diễn viên trẻ? Ngày nay, các diễn viên trẻ có đầy đủ thái độ và kiến thức để đối phó, nhưng thiếu cơ hội và sự kiên nhẫn. Trong quá khứ, chúng tôi đã nghiên cứu và làm việc. Trong hai học kỳ đầu tiên của trường đại học, chúng tôi bắt đầu cho ra đời những tác phẩm, do các nghệ sĩ lớn tuổi luân phiên biểu diễn. Sau ba năm, chúng tôi có thể đủ khả năng biểu diễn nhạc cổ điển như Romeo và Juliet.
Nhưng những người trẻ tốt nghiệp đại học hiện đang chứng minhTham gia quân đội, bắt đầu thực tập và đạt được hiệu quả nhờ may mắn. Điều này rất mất cơ hội của họ. Nhu cầu của công chúng là rất lớn. Nhiều bạn bỏ học, đóng phim, quay quảng cáo ngay từ những ngày đầu làm nghề không hề an toàn cho những diễn viên đã có nền tảng vững chắc trong nghề. Thậm chí, nhiều người vì thỏa mãn sáng tạo nghệ thuật mà tự mãn, lười biếng. Để có thể thay thế được những nghệ sĩ dày dặn kinh nghiệm, ai cũng phải là người trong nghề, đặc biệt là phải biết tạo dấu ấn trong phong cách biểu diễn. Đối với công chúng?
– Nhìn vào các rạp chiếu phim phía Nam, đặc biệt là các rạp tư nhân, tôi thấy rằng họ vẫn duy trì lượng khách liên tục, cho dù đây là thời kỳ hoàng kim của chương trình truyền hình thực tế về Kim Jong Il. Vừa qua, nghệ sĩ Thành Lộc đã biểu diễn vở nhạc kịch Tiên Nga và gặt hái được nhiều thành công. Họ mạnh dạn cập nhật hình thức biểu diễn, thành lập sân khấu ca nhạc, tổ chức biểu diễn trực tiếp để thu hút khách hàng.
Tôi muốn biết nhà hát sẽ sống ra sao nếu một ngày đất nước không đầu tư? Vì vậy, trước hết, các đơn vị này buộc phải chuyển mình và thẳng thắn đối mặt với những yếu kém của mình. Sân khấu kịch phải sống động, thông thoáng và hiện đại hơn. Các nhà chuyên môn phải thay đổi để nhu cầu của du khách quốc tế thấy rằng mỗi đơn vị nghệ thuật có phong cách và ngôn ngữ thể hiện riêng. Sau đó, bạn phải đảm bảo rằng cuộc sống của nghệ sĩ được tập trung vào nghề. Cuộc sống trước đây rất đơn giản, nhưng nhu cầu ngày nay rất khác. Mức sống không ổn định là một trong những nguyên nhân khiến nam diễn viên khó gây ấn tượng với mọi người.
Nhà hát Tuổi trẻ đang tìm cách hội nhập sân khấu thế giới bằng cách nâng cao kỹ năng và kỹ thuật diễn dịch của các diễn viên. Tổng quát hơn. Khi đó, giám đốc sẽ có những tư liệu sử dụng vào công việc của mình. Tôi nhớ rằng khi nhà hát được thành lập, nó đã thu hút một lượng lớn khán giả và trở thành một hiện tượng kịch. Xu hướng là cập nhật rạp hát và hành vi. Vào thời điểm đó, ngoài lời nói và kịch, thế hệ chúng tôi còn thực hành ngôn ngữ cơ thể, kịch câm và âm nhạc. Năm 2000 đánh dấu một bước ngoặt của nhà hát, và chương trình “Tiếng cười” bắt kịp xu hướng hài. Kể từ đó, hiệu ứng hài bắt đầu lan rộng trên toàn quốc và góp phần vào sự ra đời của “Encounter Weekend”.
– Rất mong trong tương lai, những dự án nào có thể giúp bạn khôi phục lại sân khấu kịch. ?
– Với sự hợp tác của các nghệ sĩ của Théâtredes Jeunes, chúng tôi đã thực hiện một số dự án nhằm làm cho nhà hát có một trình độ nghệ thuật phong phú và đa dạng. Nhà hát được sản xuất thông qua các loại hình hoạt hình sau: bi kịch-hài kịch, chính kịch, nhạc kịch, kịch câm. Đồng thời, nhà hát mở rộng sân khấu ngoài trời, giới thiệu nguồn nhân lực nước ngoài, biểu diễn trong các lễ hội âm nhạc quốc tế. Chúng tôi sẵn sàng hợp tác với Lucteam và hợp tác với giám đốc mới.
Trọng Trường