Nhiếp ảnh gia Than Nguyen: “Tôi may mắn”
Nhiếp ảnh gia Bi Ruan .
– Con đường đến với nghệ thuật nhiếp ảnh của bạn là gì?
– Tôi là một công chức, nhưng cuộc sống rất khó khăn, năm 1989, tôi phải rời khỏi tổ chức. Tìm kế sinh nhai không phải gánh nặng cho gia đình. Tôi biết nhiếp ảnh và dịch vụ chụp ảnh. Công việc này có thể hỗ trợ mình. May mắn thay, vì công việc này, tôi đã gặp nhiều giáo viên nhiếp ảnh nghệ thuật và học hỏi được nhiều điều từ họ. Năm 1998, tôi bước vào lĩnh vực nhiếp ảnh nghệ thuật và cho đến bây giờ tôi đã trở nên nghiện …
– Tại sao phải theo đuổi nhiếp ảnh ngoài đời thực?
– Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê. Khi tôi rời quê hương để kiếm sống, cuộc sống đơn giản và thường ngày này luôn khiến tôi gặp khó khăn. Do đó, luôn có một đường dây vô hình kết nối tôi với những người dân thuần túy ở các làng và vùng cao, trở nên hòa nhập với những người dân tộc thiểu số trung thực, giản dị, những người nông dân lầy lội, làm việc chăm chỉ để kiếm sống, làm việc chăm chỉ … Nhắc nhở tôi về cảm xúc của tôi. Thật khó để diễn tả. Ngoài giờ làm việc, tôi luôn muốn di chuyển, sống, ăn và sống với chủng tộc. Tôi luôn muốn trượt vào mọi ngõ ngách của cuộc sống để truyền cảm hứng cho tôi. Tạo …
– trong trường hợp nào bạn viết “bảo vệ”?
Mang theo bên mình – Tác phẩm đã giành giải thưởng Ruan Gold. -Đây là hành trình viết lách của tôi và một số đồng nghiệp của tôi đang trên đường đến thành phố Hồ Chí Minh ở huyện Quảng Nam. Tôi đã đến các dân tộc thiểu số hơn một chục lần, nhưng cảm giác này tạo thành một điều rất kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng tôi sống trong môi trường bình dị của những người trên con đường này. Hai cháu trong ảnh là thành viên của dân tộc Cotu sống ở huyện Hiền của tỉnh Quảng Nam. Bởi vì khuôn mặt của em bé rất cảm động, và vẻ đẹp của những nếp nhăn của bà già cũng rất thật, nó không đòi hỏi nhiều hình ảnh nghệ thuật. Tôi thực sự thích bức ảnh này. Sau khi cuộc thi bắt đầu, tôi “quấn lấy mình” và gửi nó đến cuộc thi.
Bạn cảm thấy thế nào khi biết mình đã giành được giải thưởng?
– Giá đạt được cho tôi qua đường bưu điện. Lúc đó, tôi ở nhà một mình, và tôi rất hạnh phúc. Lúc đó, không có ai ở đó, nên tôi tiếp tục nhìn vào giá cả rồi … cười một mình. Sau khi quyết định, tôi thấy mình quá may mắn và giá quá bất ngờ!
– Bạn vẫn đang chụp ảnh cho dịch vụ?
– Mọi người đều biết rằng chơi nghệ thuật rất tốn kém. Phải mất một thời gian dài để phục vụ nhiếp ảnh. Bây giờ tôi chỉ có thể hỗ trợ tôi và minh họa. Tôi sẽ đi ra ngoài và cống hiến hết mình cho sáng tạo. Người vợ rất thân thiện của tôi đã giúp tôi nuôi dạy con cái và trang trải cuộc sống của tôi để tôi có thể cống hiến hết mình cho việc viết lách. Đây cũng là cơ hội của tôi.
– Bạn có nghĩ về triển lãm nhiếp ảnh của riêng bạn?
– Thành thật mà nói, tôi không dám nghĩ về điều đó. Tôi vẫn phải đi, tôi vẫn phải thiền và học hỏi, và tu luyện rất nhiều thứ. Kiến thức về nhiếp ảnh của tôi còn non nớt và tôi cần thêm thời gian. Để tổ chức một triển lãm, phải có những bức ảnh độc đáo, độc đáo và đắt tiền. Những điều này, tôi nghĩ rằng tôi không đủ!
(Theo Thanh Niên)