Post Single Page

Nhiếp ảnh gia Lê Hồng Linh đã gặt hái nhiều thành công ở mảng đề tài thiếu nhi

admin

In Sân khấu - Mỹ thuật Posted

Nhiếp ảnh gia Lê Hồng Linh .

– Nhiều người cho rằng nghề nhiếp ảnh gia của mình thật may mắn. Bạn nghĩ sao?

— Có nhiều bức ảnh đoạt giải lớn trong cuộc thi này nhưng lại bị loại ở cuộc thi khác. Trúng ở 5-6 tiệm, qua tiệm khác có khi thất bại. Vì phụ thuộc vào chủ quan của người nhận mà tần suất người chụp và giám khảo khác nhau. Ví dụ, một người khỏa thân vượt qua kỳ thi ở một quốc gia Hồi giáo sẽ ngay lập tức bị trượt. Theo tôi, một hình ảnh đẹp có thể thu hút sự chú ý của khán giả và khơi dậy cảm xúc của mọi người. Cũng giống như con người, cái đẹp phải gồm hai phần: hình thức (màu sắc, bố cục, ánh sáng, khoảnh khắc bấm máy …) và nội dung (tư tưởng). Những bức ảnh đẹp mà không có nội dung sẽ không được lưu giữ theo thời gian. Hai yếu tố này luôn kết nối với nhau một cách biện chứng.

– Khi chụp ảnh, bạn đã tiến hành theo trình tự nào giữa hình thức và nội dung?

– Một số bức ảnh là chủ đề của những gì tôi đang xây dựng, vì vậy đừng tìm nơi chụp. Ví dụ, trước cơn lốc đô thị hóa, nhiều người nông dân bán đất chia cho con cái bằng đồng bạc, rồi mua xe, nhà, nhưng điều này thật bi đát vì họ không thể hòa nhập với cuộc sống thành thị. Tôi muốn giới thiệu chủ đề này gấp, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Một hôm, đi ngang qua Nhà Bè, thấy một ông già thất thểu ngồi bên những gánh lúa, mớ khoai chuẩn bị dọn về Khu chế xuất Tân Thuận, tôi bấm máy ngay. Bức ảnh này không đoạt giải lớn nhưng được chọn triển lãm nhiều ảnh. Tất cả khán giả hỏi tôi tại sao ông già này lại buồn như vậy!

Những bức ảnh tôi dạo qua hóa ra là hình ảnh hai bông hoa cà phê, giống như hai con người vẹn nguyên tụ họp lại với nhau. nói chuyện. Một bức ảnh chụp tình cờ, nhưng khá tốt, được mua ở một số nơi. Khi tôi đến Huế, tôi thấy một ông già đang đi trên bậc thềm của chùa Thiên Mục. Tôi chợt nghĩ cô ấy đang bước lên nấc thang của cuộc đời, khi đã già rồi mà vẫn chưa bước hết nấc thang. Vì vậy, tôi đã bắn. Ở Pán Lạng, tôi gặp một bà lão chống gậy đi trong nắng chiều. Bóng nó in trên tường, những que củi nằm ngang, tôi nghĩ ngay đến trục ngang của cuộc đời …—— hình ảnh “Lớp học Tây Nguyên” .- Bạn có thể kể ra đời của “Lớp học Tây Nguyên” -trong phần đầu Bức ảnh đoạt huy chương vàng cuộc thi ảnh Ý lần thứ 7?

Ảnh “Lớp học Tây Nguyên” .—— Tết năm 2002, tôi chạy xe ôm vào TP HCM, đi TP Phan Thiết, rồi đi Bảo Lộc, các bạn học sinh gặp nhau khi vừa bước sang năm mới. Tôi đến một xã nghèo (xã Lộc Tấn), vào một lớp học có mấy lớp học với nhau. Giáo viên và học sinh đều là dân tộc. Đôi mắt và nụ cười ngây thơ của chúng khiến tôi phải nhăn mặt. Tôi đốt nửa cuộn phim để có được những bức ảnh ưng ý vì trên cao nhiều mây, phòng học không đủ sáng, các em kích động, run cầm cập. Tôi đã có cơ hội ghi lại khoảnh khắc vàng, nụ cười và ánh mắt rực rỡ của anh với giáo sư. Cô phải dạy tốt! Nó gợi cho tôi niềm hạnh phúc của một nhà giáo: học vấn đã vươn cao.

– Anh ấy thường thành công với trẻ em và người già. Đó là tình cờ hay cố ý?

– Thực ra, chẳng ai ngu đến mức để điện thoại ở chế độ chờ. Cái gì đẹp thì kéo. Nhưng tôi cũng chắc chắn rằng bằng cách tập trung vào đứa trẻ bất hạnh, ông già neo đơn muốn chia sẻ một chút nỗi đau. Bắn chúng sẽ giữ lại chúng, thay vì làm mất chúng. Vì vậy, khi quay xong, tôi thường ghi lại đầy đủ thông tin về họ rồi theo dõi, đặc biệt là những người đã giúp tôi đoạt giải. Đối với tôi, chủ đề trẻ em cũng đánh dấu một cột mốc trong sự nghiệp nhiếp ảnh của tôi: năm 1990, tôi đoạt giải nhất quốc gia về bức tranh hồn nhiên, và năm 1995 tôi đoạt giải quốc tế đầu tiên cho bức ảnh Đồng cảnh ngộ. giải thưởng. Mọi người đều thích xem trẻ em.

– Trở thành một nhiếp ảnh gia đã giành được hàng trăm giải thưởng quốc tế, và anh ấy vẫn là một giáo sư cơ khí mẫn cán. Vậy bạn đã sáng tác bức tranh khi nào?

– Tôi tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật và đã giảng dạy hơn 20 năm. Trong vài năm, tôi cũng đã dạy nhiếp ảnh cho sinh viên trường Nghệ thuật Điện ảnh và Kịch nghệ. Tôi dành phần lớn thời gian của mình trong lớp học. Tôi đi nghỉ, thường không quá 300 km, và tối đa là ba ngày. Chụp ảnh ban đầu tôi thấy vui, nhưng càng chơi càng mê… nhưng tôi nghĩ không có lý do gì để rời bục giảng. Ngoài ra, đây là một môn khoa học có thể giúp tôi sử dụng sự chu đáo và cẩn trọng khi thực hiện nhiếp ảnh.

(Theo báo “Người lao động”)

0 Comments

Leave a Comment

ở việt nam có thể chơi bet365 không?_bet365 không thể mở_bóng rổ bet365