Nhiếp ảnh gia Duy Anh: “ Tôi đã thành công khi biết được ước mơ của mình ”
Nhiếp ảnh gia Duy Anh .
– Bạn chụp ảnh như thế nào? -Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tiếp xúc với chiếc máy ảnh mà chị tôi cho mượn, sau đó tôi tự mày mò tìm sách tự học và gặp ở xưởng ảnh ở địa phương do họ tự mày mò, học hỏi. Sau đó, tôi đến một trường học ở xa và chụp ảnh thẻ 3×4 cm, quà lưu niệm cho học sinh. Nhiều khi chất lượng hình ảnh không tốt, thậm chí bị hỏng và không tráng được. Sau đó, có một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi, xảy ra vào mùa hè năm 1982. Lúc đó, tôi đến Đoàn Thanh niên Thọ của mình và nhờ dạy đàn cho các bạn trẻ nhưng không được. Vì vậy, tôi đã liều lĩnh đăng ký một khóa học nhiếp ảnh, mặc dù khả năng chụp ảnh của tôi lúc đó vẫn còn ở mức vô lý, tôi chỉ biết lý thuyết và thậm chí không biết cách chụp ảnh đen trắng. Lúc đầu, ý tưởng dạy trẻ em và thậm chí cả người lớn (kỹ sư, bác sĩ và hiệu phó trường trung học) khiến tôi toát mồ hôi. Trở lại. Tôi sợ quá nên đọc sách cả ngày lẫn đêm, rồi lục tung các tờ ảnh của Liên Xô (cũ) và Đức, chỉ nhìn vào ảnh. Tôi bắt đầu chụp ảnh ở nông thôn. Năm 1987, tôi về làm báo Ấp Bắc, đây là cơ hội tốt để tôi được đắm mình trong nghệ thuật và thể hiện ước mơ của mình.
– Giấc mơ là vậy, chuyện quan trọng hỏi em có làm phiền không, hôm trước anh bổ sung thêm chi tiết Duy Anh chụp ảnh một hồi. Tôi hy vọng anh ấy viết nó ra, bởi vì tôi hy vọng rằng các nhiếp ảnh gia du lịch có thể đọc nó như anh ấy được truyền cảm hứng. Trong cuộc sống này, điều quan trọng nhất là mơ ước. Tôi không ngờ mình sẽ giành được giải thưởng quốc tế (ACCU) tại Nhật Bản.